Không ai từng nghĩ rằng Jim Harris sẽ đi lại được – cho đến một ngày, anh ấy đã làm được điều đó. Theo Inside , Harris, người bị liệt từ ngực trở xuống, đã bước đi sau nhiều tháng không thể kích hoạt cơ gân kheo của mình . Mỗi bước đi đều mệt mỏi và anh tưởng tượng mình giống con quái vật của Frankenstein – di chuyển chân trái về phía trước rồi vung chân phải vô hồn để bắt kịp. Tuy nhiên, anh vẫn đứng đó, quẩy một festival âm nhạc với sự trợ giúp của một chiếc xe tập đi, chỉ tám tháng sau khi chấn thương tủy sống khiến anh bị tàn tật vĩnh viễn.
Cuộc đời của Harris đã thay đổi mãi mãi vào tháng 11 năm 2014 sau một tai nạn trượt tuyết ở Chile. Anh cùng hai người bạn ở Punta Arenas, Chile, dưới bầu trời đầy cầu vồng. Họ đang mài giũa kỹ năng lướt sóng bằng diều trước khi bắt đầu cuộc hành trình dài 350 dặm xuyên qua Sân băng Nam Patagonia. Đột nhiên, một cơn gió mạnh nhấc anh lên khỏi mặt đất và cuốn anh qua cánh đồng. Harris lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh vì biết rằng hoảng sợ sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Anh vẫn bám sát mặt đất, co đầu gối lên để tránh chướng ngại vật trên địa hình không bằng phẳng. Mặc dù có dự định đi xuống trong một thời gian ngắn nhưng anh ấy đã do dự vì không có giày dép phù hợp và có nguy cơ bị thương ở đầu gối. Anh chưa kịp hành động thì cơn gió bất ngờ đẩy anh ngã xuống đất, khiến anh bị gãy 9 đốt sống và liệt từ giữa ngực trở xuống.
Trước khi xảy ra tai nạn, anh là một nhiếp ảnh gia leo núi và phiêu lưu, thường xuyên thực hiện các chuyến thám hiểm du ngoạn. Anh ấy thường đi trong nhiều ngày. Những bức ảnh của anh thường xuyên được đăng trên các tạp chí như National Geographic . Tuy nhiên, sau vụ tai nạn, anh ấy đã dành cả ngày để phục hồi chức năng với hy vọng một ngày nào đó có thể đi lại được. Nhưng cuộc sống của anh đã bị thay đổi đáng kể. Anh ấy không đi ra ngoài, không thể đi du lịch, chụp ảnh hay hòa mình vào thiên nhiên như trước đây – và anh ấy phải vật lộn với chứng trầm cảm.
Vì vậy, khi một người bạn và cũng là bác sĩ trị liệu vật lý cũ mời Harris đến Lễ hội âm nhạc High Sierra ở Quincy, California, anh ấy đã vui vẻ nhận lời, nắm bắt cơ hội để cảm thấy như một người 33 tuổi bình thường trở lại.
Nhưng khi đến lễ hội, anh lại cảm thấy không ổn. Mọi người đều uống rượu, nhưng anh thì không. Rượu làm cho các kết nối thần kinh còn lại của anh yếu đi. Và, mặc dù anh ấy đã trang trí khung tập đi của mình bằng đèn LED rực rỡ theo phong cách festival, nhưng anh lại không có khoảng thời gian vui vẻ. “Khuyết tật khiến tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc,” anh nói với Outside .
Sau đó, có người đưa cho anh nấm psilocybin. Anh ấy đã lấy chúng ngay trước khi mặt trời lặn, ngay khi buổi trình diễn tiếp theo diễn ra trên sân khấu, hy vọng cuối cùng của anh ấy là có thể có được một niềm vui nào đó.
Harris là người xa lạ với khái niệm du trí gia- trước đây anh ấy chưa bao giờ dùng nấm hay bất kỳ loại chất thức thần nào. Anh ấy nói anh ấy không nhớ buổi diễn. Nhưng anh ấy vẫn nhớ cảnh hoàng hôn vây quanh anh ấy khi String Cheese chơi đàn. Hầu hết mọi người không chú ý đến bầu trời, nhưng anh không thể không làm vậy, vì anh rất hòa hợp với thiên nhiên. Là một nhiếp ảnh gia, anh không thể bỏ qua màu sắc khi lặn của thần Ra. Nó khiến anh nhận ra rằng anh luôn tìm kiếm những thứ đỉnh nhất: Màu sắc ấn tượng nhất, những đỉnh cao nhất và sự thể hiện của thiên nhiên trong biểu hiện cực đoan nhất.
“Có một mức độ tinh hoa đối với tôi. Tôi muốn những đỉnh núi nhọn nhất, lớn nhất và cảnh hoàng hôn ấn tượng nhất,” anh nói. Tuy nhiên, tại High Sierra, giữa đám đông, ngắm cảnh mặt trời lặn ló dạng qua tán cây, anh nhận ra thiên nhiên không cần phải khắc nghiệt mới có thể sâu sắc.
Sau khi tận hưởng vẻ đẹp hùng vĩ của hoàng hôn bồng bềnh như kẹo bông, cuộc đời Harris một lần nữa thay đổi. Tối hôm đó, anh trưng dụng một chiếc đệm bảo vệ đầu gối của một người quen để có thể tựa từng chân và lắc lư theo điệu nhạc. Trong quá trình chuyển đổi chân, anh ấy nhận ra rằng mình có thể kéo chân phải về phía sau và hướng lên phía mông. Khi anh ấy dùng ngón tay gõ nhẹ vào gân kheo bên phải, cơ đó co lại – điều mà nó chưa từng xảy ra kể từ khi anh ấy bị chấn thương, ngay cả trong môi trường trọng lực thấp của hồ bơi, mặc dù đã tập vật lý trị liệu được 8 tháng .
Với vẻ vừa ngạc nhiên vừa lưỡng lự, anh ấy đã thể hiện khả năng vận động mới của mình với người bạn bác sĩ trị liệu vật lý. Họ bối rối trước điều mà Harris không thể làm được vào sáng hôm đó. Anh vừa hưng phấn vừa bối rối, không khỏi nghĩ rằng nấm có liên quan đến sự tiến triển nhanh chóng của anh. Những gì anh ấy nghĩ là một trải nghiệm nấm giải trí—một cách để cảm thấy bình thường và kết nối với người khác—thay vào đó hóa ra lại có tác dụng chữa bệnh sâu sắc: Tâm trí và cơ thể của anh ấy giao tiếp theo cách mà chúng chưa từng có kể từ sau tai nạn.
Sáng hôm sau, Harris thức dậy, sợ rằng mình đã ảo giác mọi thứ hoặc khả năng mới tìm thấy của mình đã biến mất chỉ sau một đêm. Tuy nhiên, gân kheo của anh ấy vẫn còn phản ứng. Kết nối thần kinh cơ được thiết lập vào đêm hôm trước vẫn còn nguyên vẹn.
Vậy anh ấy đã làm gì? Sau trải nghiệm tại lễ hội âm nhạc, Harris hướng sự chú ý của mình vào việc khám phá tiềm năng của chất thức thần trong việc chữa lành thể chất.
Anh nói với Outside : “Tôi đã cố gắng trì hoãn việc đối mặt với chứng trầm cảm trong vài năm, điều này có thể góp phần giúp tôi hồi phục vì nhiều bệnh nhân chấn thương cột sống có xu hướng sớm bị trầm cảm ở mức độ lâm sàng” . “Bằng cách nào đó, tôi đã có ý thức về mục đích trong hành trình chữa bệnh của mình, điều này cho phép tôi dành đáng kể thời gian, công sức và động lực để tiếp tục nỗ lực tập luyện vật lý trị liệu.”
Gần chín năm sau chấn thương, Harris đã có được sự hồi phục mà trước đây dường như là không thể. Mặc dù anh ấy vẫn cảm thấy mình bước đi hơi giống con quái vật của Frankenstein, nhưng giờ anh ấy chỉ cần một cây gậy để đi lại. Nhưng khả năng đi lại của anh ấy đã được cải thiện đáng kể, cho phép anh ấy trải nghiệm lại thiên nhiên. Khi mùa giải cho phép, anh ấy trượt tuyết và đi xe đạp leo núi.
Trải nghiệm của Harris không phải là ngẫu nhiên, và các nhà nghiên cứu hiện đang điều tra xem làm thế nào những chất này cũng có thể hỗ trợ quá trình chữa lành thể chất. Psilocybin được cho là có tác dụng hỗ trợ chữa bệnh bằng cách thúc đẩy tính dẻo dai của thần kinh, khả năng hình thành các kết nối thần kinh mới và sự hình thành thần kinh của não hoặc tạo ra các tế bào thần kinh mới.
Mark Wingertzahn, giám đốc khoa học của công ty thức thần Wesana Health cho biết: “Psilocybin làm tăng chất dẫn truyền thần kinh trong não bằng cách làm cho các tế bào thần kinh khỏe mạnh phản ứng nhanh hơn với các chất dẫn truyền thần kinh đang lưu thông như serotonin”. “Những thay đổi về mặt hóa học trong não này có thể đảo ngược tình trạng teo cơ và tăng cường khả năng của tế bào thần kinh để nhanh chóng sửa chữa những tế bào bị hư hỏng, cho phép chúng tiếp tục truyền tín hiệu bình thường. Những lợi ích lâu dài của psilocybin được cho là có liên quan đến việc tái tạo tế bào thần kinh và các đường dẫn truyền thần kinh có thể đã xấu đi.”
Điều này có thể giải thích trải nghiệm của Harris – psilocybin có thể đã kích hoạt lại đường dẫn thần kinh không hoạt động giữa gân kheo và não của anh ấy.
Chỉ có một nghiên cứu điều tra mối liên hệ giữa thức thần và chấn thương tủy sống. Vào đầu những năm 2000, Tiến sĩ Victor Arvanian và nhóm của ông tại Đại học Stony Brook đã thực hiện kết hợp LSD và Neurotrophin-3, một loại protein hỗ trợ sự phát triển của các tế bào thần kinh mới từ tế bào gốc cho chuột bị liệt. Những con chuột được điều trị bằng cả hai chất này cho thấy sự phục hồi nhanh hơn đáng kể so với nhóm đối chứng chỉ dùng chất này hoặc không điều trị. Phát hiện này có ý nghĩa quan trọng trong nghiên cứu chấn thương tủy sống, một lĩnh vực được biết đến với tiến triển chậm. Tuy nhiên, bộ phận của Arvanian đã đưa ra quyết định ngừng sử dụng LSD trong các thí nghiệm của họ.
Kể từ đó, hai nghiên cứu riêng biệt đã xem xét tác động của psilocybin đối với những người bị chấn thương sọ não (TBI). Một nghiên cứu được thực hiện bởi một nhóm tại Đại học Miami và nghiên cứu còn lại do các nhà nghiên cứu tại Imperial College London phối hợp với tổ chức phi lợi nhuận Heroic Hearts thực hiện. Trong cả hai trường hợp, trọng tâm là TBI xảy ra cùng với chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD), một tình trạng đang được điều tra liên quan đến thức thần. Nghiên cứu trước đây đã tạo điều kiện thuận lợi cho quá trình phê duyệt cho các nghiên cứu này. Mặc dù TBI là kết quả của chấn thương thể chất và PTSD bắt nguồn từ sự đau khổ tâm lý kéo dài sau một sự kiện đau thương, nhưng chúng có chung các triệu chứng chung về thể chất và cảm xúc như mệt mỏi, khó chịu và lo lắng.
Các nghiên cứu về TBI có liên quan đến nghiên cứu chấn thương tủy sống do những điểm tương đồng nổi bật giữa hai loại chấn thương này. Bằng cách sử dụng những hiểu biết sâu sắc thu được từ các nghiên cứu TBI liên quan đến thức thần, các nhà nghiên cứu có thể vận động tài trợ một cách hiệu quả để khám phá các ứng dụng tương tự cho chấn thương tủy sống. Tuy nhiên, theo Evan Lewis, nhà thần kinh học và phó chủ tịch thần kinh học tại Numinus, một công ty nghiên cứu thức thần ở Canada, sự thuyết phục như vậy là không cần thiết. Ông nói với Outside: “Các tế bào trong não giống hệt với các tế bào trong tủy sống.
Vẫn còn rất nhiều nghiên cứu được thực hiện xung quanh việc thuốc ảo giác có thể tác động như thế nào đến chấn thương tủy sống. Theo các nhà nghiên cứu, co thắt cơ dữ dội là một lĩnh vực đáng quan tâm đối với những bệnh nhân dùng macrodose. Không rõ liệu nó có lợi hay có khả năng gây hại.
Có một điều chắc chắn: Psilocybin đóng vai trò chữa lành cả sức khỏe tinh thần và thể chất của Harris. Và nó cho phép anh ấy tham gia đầy đủ hơn vào quá trình hồi phục của mình. Ông nói: “Chất ảo giác vừa đóng vai trò là con đường vừa là người hướng dẫn con đường đó.